Channel logo
MarginATM
Save
Copy link

Cách một quốc gia trỗi dậy và sụp đổ

Lịch sử loài người là chuỗi lặp lại của những đế chế trỗi dậy rồi suy tàn. Dù bối cảnh thay đổi, quy luật vận hành vẫn quen thuộc. Ray Dalio gọi đó là Big Cycle – chu kỳ hưng thịnh và sụp đổ của các cường quốc.
Quang Võ
Published a day ago
19 min read
thumbnail

Lịch sử loài người, nếu nhìn thật kỹ, giống như bộ phim được chiếu lặp đi lặp lại suốt hàng ngàn năm. Nhân vật thay đổi, trang phục khác nhau, công nghệ hiện đại hơn — nhưng kịch bản vận hành vẫn quen thuộc: những đế chế lớn trỗi dậy, đạt đến đỉnh cao quyền lực, rồi dần suy yếu và sụp đổ. Đây chính là quy luật mà Ray Dalio gọi là Big Cycle — Chu kỳ lớn.

Nhưng tại sao các cường quốc, dù mạnh mẽ đến đâu, vẫn khó thoát khỏi vòng lặp này? Điều gì khiến sự hưng thịnh luôn song hành cùng mầm mống suy tàn? Bài viết này sẽ cùng bạn khám phá quy luật ẩn sau sự thăng trầm của các đế chế qua hàng thế kỷ.

image

Big Cycle: Chu kỳ thịnh suy của các đế chế qua từng giai đoạn

Giai đoạn xây dựng nền tảng sức mạnh

Mỗi đế chế đều khởi đầu bằng việc tích lũy những yếu tố cốt lõi tạo nên sức mạnh quốc gia: tài sản, công nghệ, quân sự và ảnh hưởng toàn cầu. Sự bùng nổ về tăng trưởng kinh tế đi cùng với sáng tạo mạnh mẽ, khi các doanh nghiệp và nhà sáng chế liên tục tạo ra những giá trị mới cho xã hội. Tài chính được quản lý kỷ luật, giáo dục được đầu tư bài bản, hạ tầng dần hoàn thiện và niềm tin xã hội ở mức cao.

Mỹ sau Thế chiến II là ví dụ điển hình. Sau khi chiến tranh kết thúc, nước Mỹ gần như nguyên vẹn về cơ sở vật chất và quân sự trong khi phần lớn thế giới chìm trong đống tro tàn. Từ vị thế ấy, Mỹ nhanh chóng xây dựng sức mạnh tài chính, công nghệ và quân sự vượt trội. Tương tự, Trung Quốc trong 40 năm qua cũng đi qua giai đoạn tích lũy thần tốc nhờ chính sách cải cách mở cửa, tập trung phát triển sản xuất, tích lũy dự trữ ngoại hối khổng lồ và vươn lên thành trung tâm sản xuất của thế giới.

Giai đoạn đạt đỉnh

Khi đế chế tiến đến đỉnh cao quyền lực, nó bắt đầu sở hữu vị thế gần như độc quyền trên nhiều mặt trận: kinh tế, công nghệ, quân sự và tài chính toàn cầu. Đồng tiền quốc gia trở thành chuẩn mực trong hệ thống tài chính thế giới, được dự trữ rộng rãi trong ngân hàng trung ương các nước. Các tập đoàn công nghệ và tài chính chi phối thị trường toàn cầu, các thể chế quốc tế phần lớn chịu ảnh hưởng định hình từ cường quốc này.

Thập niên 1990 và đầu 2000 là thời kỳ đỉnh cao của nước Mỹ. Sau khi Liên Xô tan rã, Mỹ không còn đối thủ chiến lược tương xứng. Internet bùng nổ, Phố Wall bùng nổ, các công ty Mỹ như Microsoft, Apple, Google vươn ra toàn cầu, và đồng USD trở thành đồng tiền thống trị gần như tuyệt đối.

image

Giai đoạn suy yếu dần

Tuy nhiên, khi đứng trên đỉnh, quá trình suy yếu cũng dần manh nha từ bên trong. Nội bộ xã hội bắt đầu phân hóa sâu sắc. Khoảng cách giàu nghèo nới rộng, tầng lớp trung lưu co lại, bất bình đẳng gia tăng kéo theo căng thẳng chính trị. Hệ thống chính trị ngày càng bị chia rẽ bởi xung đột đảng phái gay gắt, lòng tin vào thể chế dân chủ bị xói mòn.

Về tài chính, gánh nặng nợ công ngày càng phình to. Chính phủ chi tiêu vượt thu kéo dài, ngân sách thường xuyên thâm hụt. Những khoản nợ khổng lồ dần làm suy yếu khả năng điều tiết nền kinh tế. Trong khi đó, chất lượng giáo dục, y tế, hạ tầng không còn duy trì được sự vượt trội như trước, tạo ra cảm giác "tụt lại" trong bộ phận lớn người dân.

Đặc biệt, chủ nghĩa dân túy (populism) bắt đầu trỗi dậy mạnh mẽ khi những nhóm người cảm thấy mình bị hệ thống bỏ rơi. Đây là giai đoạn rủi ro lớn khi xã hội dần mất đi sự đồng thuận về mặt giá trị chung.

image

Giai đoạn xung đột leo thang

Khi sức mạnh nội tại dần suy yếu, một cường quốc khác thường sẽ trỗi dậy, thách thức vị trí dẫn đầu. Từ đây, các hình thái xung đột phức tạp bắt đầu gia tăng trên nhiều mặt trận: từ thương mại, công nghệ, ảnh hưởng địa chính trị, tài chính - vốn, cho tới quân sự.

Cuộc cạnh tranh Mỹ - Trung hiện nay phản ánh đầy đủ bức tranh này. Hai bên vướng vào các cuộc chiến tranh thương mại kéo dài, giằng co trong cuộc đua công nghệ (AI, chip bán dẫn), tranh giành ảnh hưởng tại nhiều khu vực chiến lược trên toàn cầu, đồng thời cạnh tranh trong kiểm soát hệ thống tài chính quốc tế. Những điểm nóng quân sự như Đài Loan, Biển Đông luôn tiềm ẩn nguy cơ leo thang xung đột. Ở giai đoạn này, chỉ cần một sự cố ngoài ý muốn cũng có thể đẩy cục diện vượt ngoài tầm kiểm soát.

Giai đoạn sụp đổ hoặc tái cấu trúc

Cái kết của mỗi Big Cycle không cố định, mà phụ thuộc vào cách hệ thống xử lý khủng hoảng. Trong kịch bản xấu nhất, các xung đột leo thang thành nội chiến, cách mạng hoặc chiến tranh quốc tế, đẩy toàn bộ trật tự cũ vào trạng thái sụp đổ.

Ngược lại, nếu xuất hiện những nhà lãnh đạo có tầm nhìn, biết xoa dịu bất đồng, khôi phục niềm tin xã hội, tái cơ cấu hệ thống tài chính và cải cách thể chế, đế chế vẫn có thể vượt qua và bước sang chu kỳ phục hồi mới. Tuy nhiên, lịch sử cho thấy rất ít cường quốc có thể tự tái cấu trúc thành công khi đã đi quá sâu vào giai đoạn phân rã.

advertising

Triết lý vận hành khác biệt giữa Mỹ và Trung Quốc dưới góc nhìn Big Cycle

Khi quan sát trật tự thế giới hôm nay, Mỹ và Trung Quốc đại diện cho hai mô hình phát triển gần như đối lập, không chỉ về mặt thể chế mà còn trong triết lý cốt lõi về cách tổ chức xã hội, vận hành quyền lực và phát triển kinh tế.

Mỹ — Hệ thống dân chủ đặt tự do cá nhân làm trung tâm

Nền tảng vận hành của nước Mỹ dựa trên nguyên lý dân chủ đại diện, tam quyền phân lập và bảo vệ quyền tự do cá nhân như những giá trị thiêng liêng. Trong xã hội Mỹ, mỗi công dân có quyền tự do phát biểu, sở hữu tài sản, sáng tạo ý tưởng, kinh doanh và tự định đoạt tương lai của mình. Chính hệ thống đề cao tự do này đã sản sinh ra hàng loạt công ty công nghệ tiên phong, những nhà sáng tạo đột phá và các phong trào xã hội đa dạng, làm giàu thêm cho nền văn hóa và sức mạnh mềm của nước Mỹ.

Một trong những ưu điểm nổi bật của mô hình Mỹ là khả năng linh hoạt thay đổi lãnh đạo mà không cần đổ máu. Khi xã hội bất mãn với người cầm quyền, lá phiếu cử tri có thể lập tức tạo ra sự thay đổi. Đồng thời, không có một cá nhân hay tổ chức nào nắm quyền lực tuyệt đối, mọi hành động đều được kiểm tra bởi hệ thống luật pháp và các định chế độc lập.

Tuy nhiên, chính sự tự do quá lớn đôi khi lại là con dao hai lưỡi. Khi các phe nhóm chính trị đặt lợi ích đảng phái lên trên lợi ích quốc gia, sự chia rẽ nội bộ dễ dàng đẩy hệ thống vào trạng thái tê liệt, hỗn loạn. Nếu các bên không còn tôn trọng "luật chơi" chung — như quy trình bầu cử công bằng, tôn trọng kết quả phiếu bầu, tuân thủ hiến pháp — thì nền dân chủ có thể rơi vào tình trạng vô chính phủ (anarchy), vốn từng nhiều lần xuất hiện trong lịch sử các nền dân chủ khác.

Trung Quốc — Mô hình độc tài pha trộn thị trường

Trái ngược với mô hình dân chủ phương Tây, Trung Quốc xây dựng hệ thống dựa trên sự kiểm soát tập trung của Đảng Cộng sản, kết hợp với cơ chế thị trường linh hoạt trong kinh tế. Có thể nói, đây là phiên bản hiện đại của nguyên lý “mèo trắng mèo đen” mà Đặng Tiểu Bình từng nêu: miễn là đất nước phát triển, giàu mạnh thì phương pháp nào cũng có thể chấp nhận.

Ưu điểm lớn nhất của mô hình này nằm ở khả năng ra quyết định nhanh chóng, đồng bộ và thực thi ở quy mô lớn mà không gặp phải các rào cản chính trị phức tạp như trong các nền dân chủ. Khi chính phủ quyết định xây dựng tuyến đường sắt cao tốc, một khu kinh tế mới hay khu vực đổi mới công nghệ, mọi nguồn lực có thể được huy động thần tốc. Nhờ vậy, chỉ trong vài thập kỷ, Trung Quốc đã thực hiện kỳ tích giảm nghèo nhanh chưa từng có trong lịch sử hiện đại, đồng thời trở thành nền kinh tế lớn thứ hai thế giới.

Tuy nhiên, mặt trái của mô hình kiểm soát tập trung chính là sự thiếu linh hoạt chính trị. Khi quyền lực bị tập trung vào một nhóm nhỏ, tiếng nói phản biện dễ bị gạt ra ngoài. Nếu bất mãn xã hội dâng cao vượt qua ngưỡng kiểm soát, hệ thống có nguy cơ "gãy" nhanh chóng vì thiếu cơ chế điều chỉnh mềm mại từ bên trong. Ngoài ra, sáng tạo trong lĩnh vực nhạy cảm — như chính trị, tự do ngôn luận hay báo chí — luôn bị hạn chế để bảo vệ sự ổn định.

image

Khác biệt cốt lõi về triết lý: Cá nhân và tập thể

Điểm phân tách sâu sắc nhất giữa hai mô hình nằm ở triết lý tổ chức xã hội.

Ở Mỹ, quyền lợi cá nhân là tối thượng. Mỗi con người là trung tâm của hệ thống pháp luật, kinh tế và chính trị. Xã hội vận hành từ dưới lên, từ sự tự do cá nhân mà hình thành các cộng đồng, doanh nghiệp, thậm chí là chính phủ.

Trong khi đó, Trung Quốc kế thừa nhiều từ tư tưởng Nho giáo truyền thống — coi trọng sự hài hòa của tập thể, đặt lợi ích chung lên trên quyền tự do tuyệt đối của từng cá nhân. Hệ thống được vận hành như một đại gia đình mở rộng, nơi quyền lực trung ương đóng vai trò "người cha", đảm bảo trật tự, ổn định và định hướng lâu dài cho toàn bộ xã hội.

Vòng xoáy lịch sử lặp lại qua các đế chế

Hành trình thay phiên của các đế chế

La Mã từng làm chủ phần lớn châu Âu, Bắc Phi và Trung Đông trong nhiều thế kỷ. Nhưng sau những cuộc nội chiến, nạn tham nhũng, chi tiêu quân sự khổng lồ và những cuộc xâm lược liên miên, Đế chế La Mã cuối cùng cũng sụp đổ.

Tây Ban Nha vươn lên vào thế kỷ 16 nhờ thuộc địa và vàng bạc từ Tân Thế Giới. Tuy nhiên, sau những cuộc chiến tranh tốn kém, nợ nần chồng chất và sự lỗi thời về công nghệ, đế chế Tây Ban Nha dần mất vị thế.

Hà Lan nổi bật trong thế kỷ 17 với sức mạnh thương mại và tài chính vượt trội, kiểm soát các tuyến đường biển và hệ thống ngân hàng tiên tiến. Nhưng rồi những cuộc chiến với Anh và Pháp, kết hợp với nội bộ phân rã, đã đẩy Hà Lan khỏi vị trí dẫn đầu.

Đế quốc Anh trở thành siêu cường toàn cầu trong thế kỷ 19 nhờ cách mạng công nghiệp, hải quân hùng mạnh và hệ thống thuộc địa rộng lớn. Nhưng hai cuộc thế chiến, chi phí quân sự khổng lồ và làn sóng độc lập tại các thuộc địa đã khiến đế chế mặt trời không bao giờ lặn dần lụi tàn.

Hoa Kỳ lên ngôi sau Thế chiến II, trở thành trung tâm kinh tế, quân sự, công nghệ và văn hóa của thế giới trong suốt hơn nửa thế kỷ qua. Nhưng hiện tại, nước Mỹ cũng đang phải đối mặt với những thách thức nội tại và sự trỗi dậy nhanh chóng của những đối thủ mới.

Vậy quốc gia nào sẽ là đế chế tiếp theo trong chuỗi xoay vòng lịch sử này? Có phải là Trung Quốc? Hay một thế lực khác vẫn còn trong bóng tối?

image

Những quy luật lặp lại sau mỗi đỉnh cao

Dù mỗi đế chế có bối cảnh riêng, nhưng quá trình suy yếu của họ thường có những điểm chung rất dễ nhận diện:

  • Nội bộ phân rã: Khi đã no đủ, những mâu thuẫn nội bộ dần bộc lộ. Xã hội chia rẽ giàu - nghèo, chính trị phân cực, các nhóm lợi ích đối đầu nhau. Sự đồng thuận từng giúp quốc gia hưng thịnh bắt đầu tan rã, khiến cỗ máy quyền lực mất đi sự đồng bộ.
  • Mất kỷ luật tài khóa: Để duy trì lối sống thịnh vượng và sức mạnh quân sự, chi tiêu chính phủ ngày càng phình to. Nợ công gia tăng, thâm hụt ngân sách kéo dài, trong khi hiệu quả đầu tư ngày càng giảm. Những khoản chi lãng phí tích tụ dần thành gánh nặng cho thế hệ sau.
  • Thế hệ sau quên bài học từ chiến tranh: Thế hệ sáng lập đế chế thường lớn lên trong gian khó, hiểu rõ cái giá của xung đột và kỷ luật. Nhưng thế hệ kế tiếp, sinh ra trong hòa bình và thịnh vượng, dễ đánh mất sự cảnh giác và bài học lịch sử, dẫn đến những quyết sách chủ quan, thiếu cẩn trọng.
  • Các đối thủ mới trỗi dậy nhanh hơn: Khi đế chế dẫn đầu mất dần động lực cải cách, những quốc gia đang phát triển lại học hỏi nhanh chóng từ mô hình thành công trước đó. Họ tận dụng công nghệ mới, thu hút nhân tài, xây dựng cơ sở hạ tầng hiện đại và vươn lên với tốc độ mà các đế chế già cỗi không còn bắt kịp.

Lãnh đạo kiệt xuất: Chìa khóa sống còn khi đế chế bước vào thử thách

Trong những giai đoạn dễ dàng, mọi thứ có thể vận hành tương đối ổn định dù lãnh đạo chỉ ở mức trung bình. Nhưng khi quốc gia đối mặt với bất ổn nội bộ, khủng hoảng tài chính, phân hóa xã hội hay sự thách thức từ bên ngoài, chỉ những nhà lãnh đạo kiệt xuất mới đủ khả năng lèo lái con thuyền quốc gia vượt qua sóng gió.

image

Để có thể điều hành một quốc gia vượt qua thời kỳ khó khăn, người lãnh đạo cần hội tụ nhiều phẩm chất vượt trội:

  • Đặt lợi ích quốc gia lên trên lợi ích đảng phái: Ở những giai đoạn căng thẳng, nhiều lãnh đạo sa vào vòng xoáy tranh giành quyền lực, coi sự thắng lợi của phe nhóm mình là mục tiêu tối thượng. Nhưng nhà lãnh đạo thực sự lớn phải biết vượt lên trên những xung đột đó, đưa lợi ích chung của đất nước lên làm kim chỉ nam. Họ cần nhìn xa hơn những nhiệm kỳ ngắn ngủi, xây dựng nền tảng bền vững cho thế hệ mai sau.
  • Đầu tư mạnh vào giáo dục, nghiên cứu và công nghệ: Sự thịnh vượng dài hạn của bất kỳ quốc gia nào cũng phụ thuộc vào chất lượng nhân lực và năng lực đổi mới sáng tạo. Đầu tư vào giáo dục không chỉ là giải pháp cho tương lai xa, mà còn là bệ phóng để quốc gia duy trì năng lực cạnh tranh toàn cầu. Đồng thời, việc thúc đẩy nghiên cứu khoa học và ứng dụng công nghệ mới là yếu tố then chốt để tránh rơi vào bẫy tụt hậu trước những đối thủ đang trỗi dậy.
  • Khôi phục kỷ luật tài chính: Nợ công phình to và thâm hụt ngân sách kéo dài là căn bệnh kinh niên của những quốc gia đi vào giai đoạn suy yếu. Lãnh đạo xuất sắc cần dám thực thi những quyết sách khó khăn: cắt giảm chi tiêu lãng phí, cải cách hệ thống thuế, quản lý hiệu quả nguồn lực quốc gia, đồng thời vẫn bảo đảm an sinh xã hội cơ bản. Việc lập lại kỷ luật tài khóa là điều kiện cần để duy trì sự ổn định và niềm tin vào tương lai.
  • Duy trì sự đồng thuận xã hội: Sự phân cực chính trị, bất bình đẳng kinh tế và xung đột sắc tộc có thể nhanh chóng đẩy một quốc gia vào hỗn loạn nếu không được kiểm soát tốt. Lãnh đạo giỏi phải biết lắng nghe, thấu hiểu và xây dựng cầu nối giữa các nhóm lợi ích khác nhau, giữ cho xã hội đoàn kết, tránh những vết rạn nứt nguy hiểm. Sự đồng thuận xã hội chính là nền tảng để quốc gia có đủ sức chịu đựng khi biến cố xảy ra.

Lịch sử các đế chế từ La Mã đến Mỹ hiện đại đều chứng minh: kẻ thù nguy hiểm nhất của một siêu cường không đến từ bên ngoài mà chính là sự suy yếu nội tại.

Một xã hội chia rẽ sâu sắc, chính quyền mất kiểm soát tài chính, giới lãnh đạo mải mê đấu đá phe phái - tất cả những điều đó đủ để phá hủy bất kỳ cường quốc nào, mà không cần một cuộc xâm lược quân sự từ bên ngoài.

Những nhà lãnh đạo kiệt xuất luôn ý thức rất rõ điều này. Họ không bị cuốn vào những cơn sóng ngắn hạn, mà luôn giữ cho mình cái nhìn dài hạn, hướng đến sự trường tồn của quốc gia.

Thế giới đang ở đâu trong Big Cycle?

Nhìn vào bức tranh toàn cầu hôm nay, có thể thấy thế giới đang bước vào một nút xoắn mới trong vòng xoáy lịch sử. Mỹ - cường quốc dẫn đầu suốt gần một thế kỷ - đang đối mặt với nhiều thách thức nội tại: phân cực chính trị sâu sắc, nợ công kỷ lục, và sự suy giảm niềm tin vào thể chế.

Trong khi đó, Trung Quốc tiếp tục tăng tốc vươn lên với tham vọng mở rộng ảnh hưởng toàn cầu, nhưng cũng đối mặt với những giới hạn cố hữu của mô hình kiểm soát tập trung.

Cạnh tranh Mỹ - Trung đang trở thành trục xoay chính của thời kỳ Big Cycle hiện đại. Song, tương lai chưa được định đoạt.

Lựa chọn, tầm nhìn và bản lĩnh của các thế hệ hiện tại - cả ở phương Đông lẫn phương Tây sẽ quyết định hướng đi tiếp theo: tái cân bằng hoà bình hay trượt sâu vào đối đầu căng thẳng.

Đọc thêmNhững con số biết nói về sức mạnh của Israel

RELEVANT SERIES